KindyA

Bài Hát: Ánh Tối
Hạt nắng nơi nào đến soi sáng trong anh...em Tạt đắng thêm vào tắt ngọn nến mong manh Màn đêm với anh đã trở thành điều bất hủ Đừng ai hỏi tại sao anh nhiều đêm mất ngủ Cho anh chút ánh sáng...để anh thấy được em Có nơi nào thanh thản...hơn ánh tối vượt đêm Vậy là thêm 1 lần...anh trở về đường lối cũ ừ...là viết về ai...và anh phải từ chối ngủ.... ủ rũ đâu phải là cách anh chọn đâu em... nhưng thật sự là không thể khác mà chính em chọn cho anh... anh có thể nói yêu ai...chỉ trong vòng 1 ngày nhưng buộc lòng muốn quên ai anh lại sẽ mất cả 1 đời cho anh hỏi cắt cớ...lí do tại sao vậy em anh biết mình không mắc mớ nhưng lỗi tại ai vậy em đúng ra là anh đã có 1 cuộc sống âm thầm chính là em đã đưa anh khỏi và gieo hi vọng trong thâm tâm anh ngán và chán...những người quá đáng sang ngang anh muốn đặt lên dấu cảm thán để cho ngày mới sang trang và rồi...à ..ừ...anh lầm rồi... bao nhiêu người đi trước thì em cũng giống thế thôi bài rap 3h sáng....trong ánh tối miên man .. vẫn luôn là thứ duy nhất 1 thằng tự kỉ có liên quan với em thì không...em là 1 tiêu đề khác.... Của anh...à không...về cả tinh thần lẫn thể xác... Anh đang có những cảm giác mà không thể tả thành lời Letras de cancionesĐập lòng ngực...giận bản thân để những giọt lệ đành rơi Trời hôm nay không có mưa...anh biết lấy gì tự kỉ... Lại...phải tựa vào những nốt nhạc...mà trong lòng tự nghĩ Chắc sẽ viết nhiều nữa...và sẽ nhạt lắm đây.... Chắc không ai nuông chìu em nữa...hay là khẽ nắm tay Và Có nhiều người sẽ thắc mắc tại sao bài rap thật dài Mà nguyên nhân chỉ vì cô gái bắt đầu kết thúc cùng 1 ngày... Nhưng đâu phải vô duyên ...anh lại viết nhạc buồn Dòng cảm xúc vô biên này anh không thấy được nguồn... ừ Bắt đầu từ đây...hay là bắt đầu từ đó.... Sự lắc đầu từ mây...hay cái gật đầu từ gió... Thật khó để biết....tình tiết anh viết có phải không... Nỗi đau thật thì luôn tuyệt với những người nghe cứ mãi trông Phía sau 1 hạnh phúc....là những uẩn khúc niềm đau Hay phía trước lời cầu chúc là những thắt nút về nhau... Âm vô sắc khi sương phủ kín đêm Tôi vô sắc dù bầu trời nhá nhem Nguyệt vang vọng trong gió từng câu nói ngân nga Nhật tạo nên ngày mới nói cho ta biết em xa... Ver: Có những câu nói..anh không nói về em Có những khúc rap...anh không viết về em Có những con người sinh ra đã dành cho nhau.... Nhưng sao chỉ anh dành cho em..còn em lại dành cho ai... Ánh sáng của hạnh phúc không phải là dành cho anh Anh chỉ thấy ánh tối sự sống vẫn đang dỗ dành tim anh Đưa âm...đưa hương ....đưa anh về bãi cỏ Chỉ có anh cùng với tiếng gió và giọng của ai hỏi nhỏ “gió đã trở lạnh ....anh có cần em ôm... Hay...mặt anh nhăn nhó liệu anh có cần em hôn” Và....vụt mất tất cả khi anh trở lại đời thật Khi mặt trời mang ánh sáng từ miệng của em là lời thật.... Anh sợ...mai thức giấc em không nhớ anh là ai Anh sợ lắm cảm giác em không biết anh là ai... Nhưng vấn đề anh sợ nhất không phải em quên anh là ai... Mà chính là...em quên mất bản thân của mình từng là ai Không phải say...và cũng không phải nhớ Nhạc sẽ không hay nhưng đây vẫn mãi là cái cớ Để..anh có thể...tìm 1 khoảng lặng riêng mình Để...Tìm về kí ức trong 1 lối sống yên bình.. Xoa dịu...vết thương....từ lâu rỉ máu.... Âm điệu...vấn vương....tiếng ai vẫn thì thào ...hazz...từ lâu đã khác.... Anh không còn là bản thân sau 1 tâm hồn rã nát Từng đỗi chác quá nhiều...nhưng rồi có được gì đâu Cho cảm xúc quá nhiều cũng chẳng có được gì nhau Thứ duy nhất anh có được ừ là có được niềm đau Còn thứ cuối cùng em có được là 1 danh sách người sau Ai...cũng phải sống...nhưng đâu ai sống như em Đây...là khoảng trống...thật sự có trống không em hãy nhắm mắt đi em để anh đưa em vào giấc ngủ và ngày mai..em mở mắt những gì em muốn sẽ chắc đủ còn anh...vẫn vậy....sẽ chỉ thấy em thôi những thứ anh thấy vẫn là chỉ có em thôi khác với đứa bé là anh không khóc trong nôi nhưng nước mắt nhiều hơn thế cũng chỉ vì vắng em thôi!! Anh không thích mặt trời...anh cũng chẳng thích ánh trăng Thậm chí anh ghét luôn cả ánh đèn.... Những thứ mang đến ánh sáng Anh thích ánh tối.....vì....anh sẽ không thấy gì cả...chỉ có rap mà thôi.... Kindya...2015...feel the dark my life Một thế giới không có em...là 1 thế giới chỉ có đêm Một thế giới mà anh phải sống trong làn khói thuốc vị đắng thêm Anh cứ nghĩ mình sẽ ngừng viết những điều như thế trao về ai Chẳng như mong đợi và anh lại viết những điều ấp ủ và ngày càng dài Đôi khi không thể phủ nhận...anh đã chết trong từng câu từ Qua từng âm thanh có lẽ sẽ “sống” trong những tiếng “động” của dòng tâm tư... Anh cười nhưng vẫn không vui là sao...lười phải viết như thế mà sao... Vẫn vì 1 người anh biết làm đau....nhưng vẫn âm thầm theo dõi là sao ...Đừng bắt anh phải yêu em cũng như là cách mà em mong muốn Xin đừng ép anh phải như thế..vì đâu có chắc em sẽ không buồn... Nơi cội nguồn của 1 cuộc sống chẳng phải là tình yêu hay sao Chẳng phải tình yêu là phải gắn kết từ việc phải cảm thông cho nhau ...Anh mệt vì lời anh viết không hay....Mệt vì không nói hết trong đây Mỏi vì tung đôi cánh không bay...và mỏi vì mòn con đường không mây Đây...đâu phải đó...con đường thiếu mây..đâu phải gió... Em chính là cây đâu phải cỏ....cuộc tình không dây...sao lại bỏ! Con đường From Letras Mania